Học cách chấp nhận bản thân và đối diện với những cảm xúc tồi tệ nhất
Thay vì chối bỏ "cảm giác tuyệt vọng và đau khổ này", em lại bình thản thừa nhận sự tồn tại của nó. Mọi thứ đến dồn dập đủ khiến ngày mai đối với em là cả một sự cố gắng.
Em có thể chiến đấu và chiến thắng với một trái tim đang vụn vỡ hay không?
Cũng giống như sai lầm của chúng ta, nó sẽ còn lặp lại hoài nếu chúng ta không chịu nhìn nhận ra vấn đề. Sự tổn thương cũng vậy. Cho dù em có cố bịt mắt lại và đánh lừa tâm trí mình rằng nó đã qua rồi, em hoàn toàn ổn thì vết thương vẫn cứ mãi hằn sâu trong tâm trí em vậy.
Em phải thừa nhận sự hiện diện của nó, cần cố gắng tỏ ra dũng cảm để “chiến đấu” thì mới có thể thong dong mà bước qua được tất cả.
Trời xanh, mây trắng, nắng vàng, nỗi buồn chạm ngưỡng rồi sẽ tan thôi!
Đó là khi em thức tỉnh và biết học cách quay về tha thứ, yêu thương chính bản thân mình. Bản năng sinh tồn vẫn hiện diện trong em, chỉ chờ đúng thời điểm sẽ thức dậy.
Cỏ cây cũng có bản năng sinh tồn riêng. Giữa những tán cây dày rậm và cao lớn, những cây con sống là là trên mặt đất vẫn có cách lách mình để đón ánh nắng Mặt Trời, đón gió, đón mưa và chăm chỉ lách rễ hút nước thật sâu dưới lòng đất.
Sự sống kì diệu hiện diện ở khắp mọi nơi. Nên em vẫn phải vững tin vào bản thân mình. Chỉ cần em tin rằng sự yếu đuối này chỉ là nhất thời, những điều tồi tệ này đến chỉ để đem lại cho em một vài bài học giá trị, thì vực thẳm ấy vẫn còn rất nhiều lối ra.
Hãy cứ là một cô gái bình thường với những cảm xúc và suy nghĩ bình thường. Học cách quan sát cảm xúc của mình, để xem dòng chảy ấy sẽ đưa em đi đến những đâu. Đừng cố ngăn mình khóc, cũng chẳng cần cố xua đi nỗi buồn.
Cứ để mọi thứ đến thật tự nhiên, rồi nó cũng sẽ đi thật tự nhiên "Trời xanh, mây trắng, nắng vàng, nỗi buồn chạm ngưỡng rồi sẽ tan thôi!"